Tôi năm nay 28 tuổi và là người phụ nữ xinh đẹp, thông minh. Tôi và
chồng đã kết hôn được 4 năm. Cuộc sống của hai đứa rất hạnh phúc. Chúng
tôi có một cậu con trai kháu khỉnh. Chồng tôi là người đàn ông của gia
đình: Thành đạt, yêu vợ, thương con, sống trách nhiệm. Chúng tôi luôn
vun vén, nâng niu giữ gìn tổ ấm của mình và hài lòng với những gì mình
đang có.
Anh kể rằng mình đang bị ung thư giai đoạn cuối và chẳng còn sống được
bao lâu. Điều đó khiến tôi mủi lòng, đồng ý. Anh bày tiệc rượu tiếp đón
tôi rất chu đáo. Anh cũng công phu trang trí căn phòng lộng lẫy, giống
hệt ngày sinh nhật của tôi khi hai đứa vẫn còn là một cặp.
Chúng tôi mải mê ôn lại chuyện xưa. Anh thổ lộ rằng bao năm qua vẫn
chưa yêu ai khác bởi vẫn chưa quên đươc tôi. Khi câu chuyện giữa chúng
tôi trở nên thân mật, anh đề nghị được ở bên tôi một đêm để tâm sự, giãi
bày. Trong khung cảnh lãng mạn, những lời nói ngọt ngào, xen chút đáng
thương của anh khiến tôi xao lòng nên chẳng nỡ chối từ. Lý trí mách bảo
tôi nên dừng lại nhưng không hiểu sao không thể dứt khoát. Tôi như bị
thôi miên ở thời khắc đó.
Và rồi tôi và anh đã làm “chuyện ấy”. Tôi cảm thấy ân hận vô cùng sau
lần đó. Tôi đã phản bội chồng, đã dẫm đạt lên lời thề năm xưa với anh
ấy. Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi gần gũi với người đàn ông khác
ngoài chồng mình. Tồi tệ hơn, gã tình cũ chẳng bị ung thư gì hết. Hắn đã
bày trò để chiếm đoạt cơ thể tôi.
Tôi suy sụp rất nhiều và tự trách mình quá ngây thơ, quá mềm lòng để
rồi rơi vào hoàn cảnh này. Trở về nhà nhưng tôi bị chuyện này ám ảnh
không dứt. Tôi cảm thấy có lỗi với chồng con ghê gớm, như thể vừa tự tay
đánh mất vật gì quý giá vậy. Nhiều lần bất giác, tôi đã định sẽ thú
nhận tất cả với chồng nhưng rồi không thể. Tôi sợ nó sẽ khiến cuộc hôn
nhân của hai đứa tan vỡ mất. Anh sẽ không chịu nổi cú sốc này bởi luôn
tin tưởng vợ tuyệt đối. Nhưng chính điều đó càng làm tôi thêm dằn vặt,
trách mình. Những hình ảnh khi ân ái với tình cũ cứ hiện về mỗi lần hai
vợ chồng gần gũi. Nó khiến tôi bị ám ảnh kinh khủng như sắp phát điên mà
chẳng thể thoát ra. Tôi không biết tình trạng này còn kéo dài bao lâu
nữa. Liệu đây có phải là cái giá mà tôi phải trả cho lầm lỗi của mình.
Theo Phunu Today
Post a Comment