Tôi năm nay 23 tuổi đã lập gia đình được 4 năm và hiện đã có một con 3 tuổi. Do trước kia lấy chồng vì gia đình sắp đặt nên không có tình yêu. Giờ đây vợ chồng sống với nhau chỉ vì tránh nhiệm chứ thực sự không có cảm xúc.
Chồng tôi là một người đàn ông hiền lành, chân thật, sống có tránh nhiệm với vợ con. Để có tiền đưa cho tôi chi tiêu cũng như nuôi con chồng tôi chấp nhận đi làm ăn xa mong kiếm được nhiều tiền hơn cho tôi mua sữa, trang trải cuộc sống. Mỗi tháng chồng chỉ về nhà thăm vợ có một lần, có khi phải hai tháng mới về, thậm chí điện thoại cũng không thèm gọi về hỏi thăm vợ. Lần nào về thì chủ yếu là để đưa tiền cho vợ, tranh thủ nghỉ ngơi rồi mai lại lên đường.
Vợ chồng ít có thời gian bên nhau chuyện trò khiến cho tình cảm cũng dần hờ hững, phai nhạt. Tôi quen dần với cảnh sinh hoạt một mẹ, một con với nhau, nhưng trong lòng luôn cảm thấy cô đơn, thiếu vắng một chỗ dựa về tinh thần. Vậy mà mỗi lần chồng về tôi lại chẳng có tí cảm xúc, hào hứng nào hết, nó cứ dửng dưng như người dưng nước lã.
Ảnh minh họa
Gần đây tôi có quen một người đàn ông, anh ấy hơn tôi 5 tuổi ăn nói hoạt bát dễ nghe, nói chuyện cuốn hút. Tôi luôn cảm thấy vui khi được ở bên anh ấy, mặc dù đã có vợ nhưng cuộc sống gia đình không có hạnh phúc vì vợ chồng anh cưới nhau đã 5 năm mà không thể có con. Nguyên nhân do vợ anh bị viêm vòi trứng làm tắc ống dẫn trứng đã chữa khắp nơi nhưng không có kết quả.
Từ khi quen anh tôi mới cảm nhận được thế nào là tình yêu thực sự. Khi xa anh tôi luôn cảm thấy mong ngóng, nhớ nhung, còn khi gần thì cảm nhận được tình yên, hơi ấm, mọi áp lực cuộc sống đều tan biến, thay vào đó là cảm giác hạnh phúc. Anh ấy hứa sẽ ly hôn vợ va cưới tôi nếu tôi đồng ý. Anh cũng rất yêu trẻ con và muốn sau này cưới nhau sẽ yêu thương con tôi như con đẻ của anh vậy.
Nghĩ đến việc làm vợ anh, được sống bên người mình yêu tôi thực sự rất mãn nguyện. Có điều tôi rất phân vân, đấu tranh tư tưởng giằng xé, trong lòng luôn cảm thấy tội lỗi với chồng mình. Bỏ chồng tôi sẽ chịu nhiều áp lực từ gia đình, làng xóm dị nghị. Nhưng nếu cứ cam chịu sống như thế này thì tôi cảm thấy cuộc đời này thật vô vị.
Vậy là tôi lại nghĩ mình phải mạnh mẽ lên, dám đứng lên để bảo vệ tình yêu đích thực và tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình. Tôi làm như vậy có đúng không? Liệu sau này khi con tôi lớn lên nó có hận mẹ vì đã rời xa bố nó để chạy theo một người đàn ông khác không?
Theo BaoDatViet
Like và Share bài viết này: :

Post a Comment

 
Top